Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2019

Tự nhiên thật sự không quan tâm

Tôi là một kỹ sư phần mềm. Trong giới phần mềm chúng tôi có thuật ngữ "technical debt". Tức là chỉ đến những giải pháp kỹ thuật ngắn hạn, tuy giải quyết được vấn đề hiện thời nhưng sẽ tạo ra nhiều rào cản hay lỗi trong tương lai khi bạn muốn nâng cấp, mở rộng phần mềm. Nếu như bạn để ý thì không riêng gì trong lĩnh vực phần mềm mà cả loài người trước giờ vẫn liên tự tạo ra rất nhiều "technical debt". Tức là chúng ta liên tục tạo ra vấn đề mới bằng cách nghĩ ra cách giải quyết vấn đề cũ hay vấn đề khác. Chúng ta tạo ra xe cộ để di chuyển nhanh hơn nhưng đồng thời chúng ta cũng tạo ra tại nạn giao thông và ô nhiễm. Chúng ta sinh nở nhiều và sống tập trung để tạo dịch bệnh và tìm cách chữa chúng. Chữa được thì dân số càng tăng và càng tạo nhiều dịch bệnh và vấn đề khác. Đó là vòng tròn vấn đề mà tôi đã nhắc tới ở một bài viết trước cách đây khá lâu. Điều gần đây tôi nhận ra là về bản chất tự nhiên thật sự không quan tâm con người chúng ta làm gì? Chúng ta làm trá

Có những lúc (Lưu Quang Vũ)

Có những lúc tâm hồn tôi rách nát Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn Một tấm gương chẳng biết soi gì Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì Trời chật chội như chiếc lồng trống rỗng Thành phố đầy bụi bặm Những mặt người lì nhẵn chen nhau.   Tôi biết làm gì tôi biết đi đâu Tôi chẳng còn điếu thuốc nào Đốt lên cho đỡ sợ Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết Tôi khao khát yêu người Mà không sao yêu được Cuộc đời như một mụ già dâm đãng Một núi giây thừng bẩn thỉu rối ren Tôi chán cả bạn bè Mấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mới Tôi bỏ ra đi, họ ngồi ở lại Tôi đi một mình trong phố vắng ban đêm Tôi chẳng dám về gian phòng nhỏ của em Tấm áo đẹp của em và chiếc đồng hồ em xinh xắn Mặt tôi âm u như khu rừng rậm Nghe em cười giữa bè bạn đông vui.   Những bức tường dựng đứng quanh tôi Có những lúc tôi xuôi tay đu

Sự không rõ ràng mông lung là thứ đáng sợ, làm lung lay ý chí của bạn

Những ngày tháng qua tôi luôn nỗ lực mang theo trong đầu rằng mình sẽ làm tất cả mọi thứ để giấc mộng của mình sẽ thành hiện thực. Tôi chấp nhận bỏ ra thời gian công sức để nghiên cứu nhiều lĩnh vực khác nhau. Nhưng tôi chợt nhận ra mọi thứ tôi nghiên cứu đều không sâu, qua loa hoặc chính tôi cũng không đủ thời gian để thực sự hiểu sâu một vấn đề gì đó. Mỗi người đảm nhận 1 vai trò khác nhau trong tổ chức hay xã hội. Người lãnh đạo thì thường lại không phải là chuyên gia trong bất cứ vấn đề nào. Mọi thứ tôi đều biết đôi chút một cách không rõ ràng. Đôi khi cảm thấy sợ hãi với những người khác. Những cột mốc đang dần trôi qua không một chút tiếc nuối. Đầu tiên là tết âm nhưng tôi mắc làm những chức năng dành cho chủ sân. Giờ là cuối tháng 4 nhưng vẫn chưa hoàn thành xong app. Làm những việc không chuyên tốt rất nhiều thời gian nhưng muốn dẫn dắt người khác thì thật quả không dễ. Chắc có lẽ cần phải có một deadline mới. Cũng phải tùy theo tình hình mà thôi. Đôi khi tôi cảm thấy k