Bài thơ không tên số ...
Sài gòn phồn hoa lắm ánh đèn Nhà cửa phố xá ngợp khung trời Nhà chờ xe buýt anh ngồi đó Chỉ một hướng nhìn tựa như không Người người qua lại không ngưng nghỉ Dòng đời trước mặt lại rất xa Nụ cười tươi, anh vẫn cố giấu Khoảng lặng, trong anh tan nát rồi Một chiều mưa anh thấy lòng mình Rơi xuống thềm nhà, vỡ tung ra........