Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2013

Bài thơ không tên số ...

Hình ảnh
Sài gòn phồn hoa lắm ánh đèn Nhà cửa phố xá ngợp khung trời Nhà chờ xe buýt anh ngồi đó Chỉ một hướng nhìn tựa như không Người người qua lại không ngưng nghỉ Dòng đời trước mặt lại rất xa Nụ cười tươi, anh vẫn cố giấu Khoảng lặng, trong anh tan nát rồi Một chiều mưa anh thấy lòng mình Rơi xuống thềm nhà, vỡ tung ra........

Mèo lười

Hình ảnh
Cơm canh thịt cá thơm ngon mặc kệ mèo lười nằm dài ngoài ban công mắt lim dim nắng lan tỏa ấm áp một chiếc lá rơi, hai chiếc rơi lá... ba lá chiếc rơi, chiếc bốn rời cành...

Một chút nghĩ suy...

Hình ảnh
Một mình thức dậy trong đêm, tôi đi loanh quanh một mình quanh nơi tôi ở, quanh những vùng đất tôi đang nghĩ. Nơi tôi ở lúc về đêm thật yên tĩnh, ánh sáng đèn đường rọi xuống một thứ ánh sáng ấm áp ảo diệu. Hầu hết mọi người đã ngủ. Tôi cũng đã ngủ rồi, nhưng lại thức dậy trong đêm không biết vì bài tập hay là vì những suy nghĩ vốn cứ theo tôi suốt lâu nay. Điều đó có làm tôi tốt hơn?

Không phải tơ trời, không phải sương mai…

Đỗ Trung Quân Mong manh nhất không phải là tơ trời Không phải nụ hồng Không phải sương mai Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức Anh đã biết một điều mong manh nhất Là tình yêu Là tình yêu đấy em!

Có người

Hình ảnh
Có người hẹn đến phương trời Nghĩ làm sao, tiếc một đời lại thôi